• Chào mừng bạn đến với Hội những người đam mê Văn hóa Óc Eo (Các bài viết trên website chỉ mang tính chất sưu tầm)
  • Chào mừng bạn đến với Hội những người đam mê Văn hóa Óc Eo (Các bài viết trên website chỉ mang tính chất sưu tầm)

Óc Eo Cultural Heritage

Di tích kiến trúc nghệ thuật Tháp Vĩnh Hưng

Di tích quốc gia tháp cổ Vĩnh Hưng, xã Vĩnh Hưng A, huyện Vĩnh Lợi, tỉnh Bạc Liêu. Đây là ngôi tháp được xem là cổ nhất ĐBSCL. Di tích này đã được công nhận Di tích Lịch sử Văn hóa quốc gia năm 1992.

Tháp cổ Vĩnh Hưng tọa lạc tại ấp Trung Hưng 1B, xã Vĩnh Hưng A, huyện Vĩnh Lợi, tỉnh Bạc Liêu cách trung tâm thành phố Bạc Liêu khoảng 20 km. Theo Quốc lộ 1A, từ Bạc Liêu hướng Cà Mau 5km, đến cầu Sập, rẽ theo lối đi chợ Vĩnh Hưng là đến tháp Vĩnh Hưng.


Đây không chỉ là một kiến trúc tháp thuộc nền văn hóa Óc – Eo còn sót lại duy nhất ở Tây Nam bộ, mà trong cuộc khai quật tại tháp Vĩnh Hưng, các nhà khảo cổ học còn thu được nhiều hiện vật hết sức quí giá với nhiều tượng đá, đồng, gốm, đá quí … đánh dấu một giai đoạn tồn tại và phát triển khá dài (từ thế kỷ IV đến thế kỷ XIII sau công nguyên) của tháp cổ Vĩnh Hưng.



Người đầu tiên phát hiện ra tháp và công bố với tên gọi tháp Trà Long vào năm 1911 là ông Lunet de Lajonquière. Tiếp theo vào năm 1917, Henri Parmentier đến khảo sát và công bố kết quả khảo sát trong tập san của Trường Viễn Đông Bác Cổ Pháp (BEFEO) với tên gọi mới - tháp Lục Hiền.

Năm 1990, các nhà khảo cổ thuộc Viện khoa học Xã hội tại thành phố Hồ Chí Minh (nay là Viện phát triển bền vững vùng Nam bộ) phối hợp với Bảo tàng tỉnh Minh Hải đến khảo sát và đào một hố thám sát, phát hiện một số hiện vật như đầu tượng thần, minh văn, bàn nghiền, Linga – Yoni... Trên cơ sở đó, di tích Tháp bước đầu được xác định niên đại từ thế kỷ (VII - VIII) sau Công nguyên, thuộc giai đoạn phát triển cuối của nền văn hóa Óc Eo.

Ngôi tháp có khối hình trụ đứng sừng sững, mặt cửa quay về hướng Tây.

Từ giá trị kiến trúc của tháp Vĩnh Hưng, năm 1992 Bộ Văn hóa - Thông tin và Thể thao (nay là Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch) quyết định xếp hạng là di tích cấp Quốc gia. Vào năm 2002 và năm 2011 để phục vụ cho công tác trùng tu tôn tạo di tích tháp Vĩnh Hưng, Trung tâm nghiên cứu khảo cổ phối hợp với Bảo tàng tỉnh Bạc Liêu khai quật xung quanh Tháp làm lộ diện chân móng tháp, giải quyết những vết tích chìm trong lòng đất để có những giải pháp trùng tu, tôn tạo ngôi tháp nhằm phát huy giá trị của di tích. Kết quả khai quật đã thu được nhiều hiện vật có giá trị độc đáo (một số hiện vật đang được lưu giữ tại Bảo tàng tỉnh Bạc Liêu và một số được trưng bày tại Nhà trưng bày di tích Tháp Vĩnh Hưng). Từ kết quả khai quật khảo cổ học, các nhà Khoa học xác định tháp Vĩnh Hưng có niên đại từ thế kỷ IV sau Công nguyên và được tu sửa qua nhiều giai đoạn sau đó (từ thế kỷ IV đến thế kỷ XIII) thuộc nền văn hóa Óc Eo và hậu Óc Eo.


Tháp không giống như các Tháp Champa ở Trung bộ Việt Nam, tháp Vĩnh Hưng không xây giật cấp, xây trụ, cột giả, không có vết tích của các đồ án trang trí hoa văn bên ngoài cũng như trước cửa tháp, lại không có cửa giả ở các mặt lưng và mặt hông. Và điều đặc biệt hiếm thấy hơn trong các kiến trúc tôn giáo của các nền văn hóa cổ có ảnh hưởng văn minh Ấn Độ là cửa tháp không xây về hướng Đông mà quay về hướng Tây nam.

Bộ Linga và Yoni bằng đá tượng trưng cho âm và dương, trời và đất trong tháp cổ

Kết cấu của móng tháp Vĩnh Hưng là sử dụng xen kẽ đá, gạch để chống sụp lún. Kiến trúc tháp có hình vuông, có bẻ góc phía trước và phía sau, có ba lần bẻ góc đối xứng nhau cả phía trước lẫn phía sau. Bình đồ và vật liệu kiến trúc cùng những tàn tích trong sinh hoạt, cho thấy các vết tích văn hóa vật chất tìm được ở tháp Vĩnh Hưng mang đậm sắc thái văn hóa, kỹ thuật ở vùng đồng bằng Nam bộ trong cùng một bình tuyến và truyền thống phát triển.

Nếu có dịp du lịch Bạc Liêu, bạn nhớ dành thời gian ghé thăm tháp cổ Vĩnh Hưng hiểu rõ hơn về một nền văn minh thời cổ đại. Cảnh vật ở đây thật hấp dẫn du khách, ngoài công trình kiến trúc tháp du khách có thể hít thở không khí trong lành đượm mùi hương hoa đồng nội, dõi mắt bao quát cánh đồng ruộng mênh mông phì nhiêu của một vùng đất đã được ngọt hóa.

Nguồn: Ban quản lý Di tích Bạc Liêu




Trở lại