• Chào mừng bạn đến với Hội những người đam mê Văn hóa Óc Eo (Các bài viết trên website chỉ mang tính chất sưu tầm)
  • Chào mừng bạn đến với Hội những người đam mê Văn hóa Óc Eo (Các bài viết trên website chỉ mang tính chất sưu tầm)

Óc Eo Cultural Heritage

Bình Tả – Long An

Khu di tích Bình Tả ở huyện Đức Hòa tỉnh Long An là một trung tâm kiến trúc tôn giáo được xây dựng vào thời kỳ văn hóa Óc Eo điển hình (từ thế kỷ IV đến đầu thế kỷ VII)

Giới thiệu

Khu di tích Bình Tả ở huyện Đức Hòa tỉnh Long An là một trung tâm kiến trúc tôn giáo được xây dựng vào thời kỳ văn hóa Óc Eo điển hình (từ thế kỷ IV đến đầu thế kỷ VII) và một số di tích còn tiếp tục trùng tu tôn tạo và sử dụng vào giai đoạn hậu Óc Eo (giữa thế kỷ VII đến thế kỷ XII). Cho đến nay có thể xác định được một số di tích là những đền thần Hindu giáo như đền thần Mặt Trời Surya, đền thần Shiva. Tại đây tìm thấy một lá vàng lớn kích thước 210cm x 40cm được gấp lại làm bốn có khắc những hàng chữ thuộc hệ thống văn tự và ngôn ngữ cổ có xuất xứ từ Ấn Độ.

Vị trí

Khu di tích khảo cổ học Bình Tả thuộc xã Đức Hòa Hạ, huyện Đức Hòa, tỉnh Long An, nằm về hướng đông bắc thị xã Tân An cách Tân An 40 km theo lộ trình Tân An - Bến Lức - thị trấn Đức Hòa và nằm cách tỉnh lộ 824 (tỉnh lộ 9 cũ) tám trăm mét về phía đông.

Lịch sử và khai quật

Nằm trong một tổng thể di tích với hơn 60 di tích khảo cổ học đã được khảo sát tập trung trên địa bàn huyện Đức Hòa, khu di tích Bình Tả là một cụm gồm 16 di tích kiến trúc phối hợp với một hệ thống bàu nước cổ ở xung quanh. Từ phát hiện đầu tiên của nhà khảo cổ học người Pháp - H. Parmentier vào năm 1910, đến năm 1931, J.Y. Claeys khai quật một di tích kiến trúc được xây bằng gạch ở phía tây nam cụm di tích này (Gò Tháp Lấp). Đến nay di tích này đã bị hủy hoại, di vật bị thất lạc. Trong 2 năm 1987-1988, Sở Văn Hóa Thông tin phối hợp với Viện Khoa Học Xã Hội tại thành phố Hồ Chí Minh khai quật 3 di tích trong khu vực này.

Di tích Gò Đồn

Di tích Gò Đồn là loại kiến trúc đền tháp xây bằng gạch chiều dài đông - tây 7.85 mét; chiều ngang chỗ rộng nhất đo được 6.0 mét (chiều bắc - nam), toàn bộ kiến trúc trước khi khai quật đều nằm trong lòng đất, chỗ gần mặt đất nhất là 0.4 mét. Cuộc khai quật đã thu thập được nhiều hiện vật bằng đá như tượng thần Dvarapala (thần giữ đền), đầu tượng thần Ganesa (phúc thần), nhiều vật thờ như linga yoni, mi cửa chạm trổ hoa văn hình hoa lá, máng dẫn nước thiêng (somasutra)… và nhiều đồ gốm cổ. Trong hố thờ trung tâm của di tích sâu khoảng 3 mét còn có một linh vật yoni đã vỡ và nhiều viên đá cuội – được đoán định là đá thờ. Với kiểu dáng kiến trúc và những linh vật được phát hiện trong lòng di tích, có thể xác định Gò Đồn là một di tích kiến trúc Ấn Độ Giáo thuộc văn hóa Óc Eo.

Di tích Gò Xoài

Di tích Gò Xoài là một di tích kiến trúc xây bằng gạch có dạng gần vuông với mỗi cạnh dài khoảng 20 mét, nền móng của kiến trúc có cấu tạo rất chắc chắn và phức tạp gồm nhiều loại vật liệu khác nhau như cuội basalt (badan), sỏi đỏ, cát trắng, cát hồng… Kiến trúc Gò Xoài có hố thờ hình vuông cạnh 2.2 mét; sâu trên 2.5 mét, ở gần đáy hố thờ đã phát hiện được tro xương và một sưu tập hiện vật quý giá gồm nhiều mảnh vàng nhỏ mỏng khắc chạm hình những linh vật như rùa, rắn, voi, những chiếc nhẫn và mề đay nạm đá quý và một bản văn minh Sanskrit-Pail gồm 5 dòng: dòng thứ nhất ghi một đoạn Pháp Thân Kệ, dòng thứ hai ghi một đoạn Kinh Pháp Cú (cả hai đoạn minh văn trên đều thuộc về Phật Giáo), dạng mẫu tự trên minh văn này được nhận định thuộc loại mẫu tự Nam Ấn (Deccan) thế kỷ VIII-IX Công nguyên. Qua phát hiện trên, kiến trúc Gò Xoài được nhận định là một di tích stupa của Phật Giáo có niên đại sớm nhất ở đồng bằng sông Cửu Long.

Di tích Gò Năm Tước

Di tích Gò Năm Tước là một di tích kiến trúc xây bằng gạch dài 17.20 mét; rộng 11.10 mét, phần trên của kiến trúc đã bị mất nhưng ở phần nền móng còn giữ được những đặc điểm của kiến trúc thuộc văn hóa Óc Eo như cấu trúc bẻ góc, các đường móng gạch rất thẳng, tam quan hình bán nguyệt hướng về phía đông… là cơ sở để nhận định đây là một kiến trúc đền thờ Ấn Độ Giáo.

Giá trị khảo cổ

Nhìn chung, khu di tích Bình Tả là một cụm di tích khảo cổ học quy mô lớn thuộc văn hóa Óc Eo. Căn cứ trên các sưu tập di vật dạng thể và quy mô của các kiến trúc và nhất là nội dung của bản minh văn Gò Xoài, có thể nhận định rằng đây là trung tâm chính trị - quyền lực - tôn giáo của người xưa. Niên đại chung của khu di tích Bình Tả được phỏng định dựa trên tuổi tuyệt đối của hai chiếc trục bánh xe cổ làm bằng gỗ phát hiện trong một bàu nước cổ bên cạnh di tích Gò Sáu Huấn (khu Bình Tả): 1.588 ±56 năm cách ngày nay. Với quy mô lớn trên toàn khu vực, cụm di tích khảo cổ học Bình Tả có một vị thế trung tâm trên vùng đất phù sa cổ thuộc vùng Đức Hòa - Đức Huệ (Long An) mà trung tâm này có thể có mối quan hệ rất gần với các di tích: Thanh Điền (Tây Ninh), Angkor Borei, Phnom Da, Ba Phnom, Sambor Prei Kuk ở mạn đông nam lãnh thổ Vương quốc Campuchia. Khu di tích khảo cổ học Bình Tả đã được Bộ Văn Hóa Thông Tin công nhận di tích lịch sử văn hóa quốc gia tại quyết định số 1570/VH-QĐ ngày 5/9/1989.

Trở lại